[Zsww/chiến Sơn Vi Vương] Kết Khế Ước

Chương 4

Trước Sau
"Đừng vội tức giận." Tiêu Chiến mỉm cười nhìn Vương Nhất Bác, "Ở cùng với tôi cũng không làm cậu ủy khuất đi? Tôi đã điều tra tình huống của chúng ta hiện tại, mấy ngày nay, hẳn là cậu cũng không dễ chịu gì nhỉ?"

"..." Vương Nhất Bác trầm mặc nhìn chằm chằm Tiêu Chiến, cậu đã ba ngày không ăn gì, bất luận là loại máu nào đi chăng nữa cậu đều cảm thấy buồn nôn, tuy rằng không uống máu cậu sẽ không chết nhưng không có máu quả thật là sẽ ảnh hưởng đến ma cà rồng. Chí ít thì hiện tại Vương Nhất Bác đang vô cùng yếu, hơn nữa muốn ăn còn không được, bình thường nhìn thấy đồ ăn cậu sẽ không muốn ăn, nhưng một thời gian dài không có gì trong người thì cậu sẽ bị ảnh hưởng.

"Cho nên, tôi tới đây là cùng cậu bàn chuyện hợp tác, đôi bên cùng có lợi mà không phải mỗi lần nhìn thấy cậu đều bày ra bộ dạng thiếu cậu hay gì gì đó."

"Có thể, nhưng anh nghĩ cũng đừng nghĩ đến việc có ý đồ với tôi."

"Phốc..." Tiêu Chiến cười ra tiếng, "Cậu nên biết tôi với cậu có khế ước người sói, cho nên cậu biết đấy, tôi đối với cậu tình cảm tựa như một cặp vậ..."

"Ta nhổ vào!" Vương Nhất Bác đánh gãy Tiêu Chiến, "Anh cũng là hậu duệ của tôi, trong lòng tôi cũng chỉ coi anh là nhãi con mà nhìn."

"..." Tiêu Chiến để tay tại bên miệng, dùng để che giấy khóe miệng không kiềm chế được của chính mình.

"Tiêu tổng, tôi có thể vào được không?" Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa và âm thanh của Ninh Viễn Thần.

"Vào đi." Tiêu Chiến vẫn không thay đổi động tác.

Sau đó hắn liền nhìn thấy, người nào đó một giây trước còn là một ma cà rồng càn rỡ, một giây giây sau đã biến trở về bộ dạng thiếu niên ngây ngô, trong sáng.

"Chậc, chậc,... lão hồ ly..." Tiêu Chiến đáy mắt vui vẻ, thấp giọng thầm thì.

"Tiêu tổng, tất cả đều đã an bài thỏa đáng." Ninh Viễn Thần đem toàn bộ hợp đồng đưa cho Tiêu Chiến.

"Tốt, bắt đầu sắp xếp việc dọn nhà cho người phát ngôn đi."

"A?" Ninh Viễn Thần cho là mình nghe lầm, nhìn Tiêu Chiến một chút, lại quay qua nhìn Vương Nhất Bác một chút, hai người đều không có ai phản bác...

"Mà cũng không cần dọn làm gì, mua mới, được không?" Tiêu Chiến vẫn không thay đổi động tác, nhìn chằm chằm Vương Nhất Bác.

"Nếu là Tiêu tổng thanh toán, tôi tự nhiên cũng thấy vui lòng." Vương Nhất Bác từ biểu cảm cho tới ngữ khí đều là nhu thuận.

"Tốt, Viễn Thần, cậu đi sắp xếp đi."

"Vâng."

Ninh Viễn Thần đi ra ngoài được một lúc.

"Này, còn việc gì không? Không có việc gì vậy tôi đi trước." Vương Nhất Bác đứng dậy.

"Vừa rồi không phải còn gọi tôi là Tiêu tổng sao?" Tiêu Chiến hơi mỉm cười.

"..." Vương Nhất Bác không thèm để ý tới Tiêu Chiến, nguýt mắt một cái rồi cất bước chuẩn bị rời đi.

"Cậu cũng không biết nhà tôi ở đâu, cậu đi trước vậy đêm nay định ở đâu?" Tiêu Chiến mở miệng.

"..." Vương Nhất Bác lại quay trở lại, đưa điện thoại di động ra, "Mau quét! Sau đó phát định vị cho tôi, cả chìa khóa nữa."

Tiêu Chiến cố nén vui vẻ quét mã wechat, đổi biệt danh cho mình là sếp. Gửi lời mời kết bạn.

Trông thấy biệt danh của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác liếc mắt một cái, đem biệt danh đổi thành "cặn bã", đồng ý kết bạn.

"Buổi tối gặp." Trước khi Vương Nhất Bác khuất bóng sau cánh cửa, Tiêu Chiến nói với theo.

"Ha ha..." Lưu lại hai chữ, Vương Nhất Bác liền rời đi.

"Yo..." Tiêu Chiến cười cười tựa lưng vào ghế sô pha, hắn đối với vị ma cà rồng này hoàn toàn không phải là cảm giác đối với "sói con".

Phân phó một lượt người hầu trong biệt thự, Tiêu Chiến vẫn còn nhiều việc phải làm, nhưng vẫn như cũ dành thời gian nấu mấy món ăn, ngồi tại nhà hàng đợi Vương Nhất Bác.

20:30, Tiêu Chiến dạt dào mong đợi.

21:00, Tiêu Chiến gương mặt mỉm cười.

21:30, Tiêu Chiến mặt không biểu tình.

22:00, Tiêu Chiến cau mày.

22:30, Tiêu Chiến đứng dậy, chuẩn bị gọi một cuộc điện thoại.

Đột nhiên cửa ra vào truyền đến âm thanh, Tiêu Chiến tinh thần lập tức tỉnh táo.

Nhưng vừa có chút vui vẻ, trong nháy mắt biểu cảm lại trở nên thâm trầm.

"Đây là ai?" Vương Nhất Bác trong lòng vẫn đang ôm một nữ nhân.



"Hình Dung Dung, anh không biết sao?" Vương Nhất Bác dùng ánh mắt nhìn nhà quê nhìn Tiêu Chiến.

"Tại sao tôi lại phải biết cô ta? Còn nữa, tại sao cậu lại mang cô ta về nhà?" Tiêu Chiến từng bước một tới gần.

"À, đây chính là tiểu hoa đán hot nhất hiện nay." Vương Nhất Bác còn đem biểu cảm uống say của nữ minh tinh phô bày trước mặt Tiêu Chiến một chút, "Còn có, anh cũng nói là tôi ở lại đây, vậy đây cũng chính là nhà của tôi, tôi mang ai về còn phải qua sự đồng ý của anh sao?"

"..." Tiêu Chiến siết chặt nắm đấm, không hề lùi bước.

"Tránh ra."

"..."

"Anh rảnh rỗi quá rồi đúng không? Tránh ra, để tiểu gia ta đi tắm làm chính sự, phòng của bọn tôi có xa không, buổi tối chớ có ồn ào làm phiền bọn tôi nghỉ ngơi." Thế nhưng Vương Nhất Bác bước đi đâu, Tiêu Chiến liền bước theo đó, tuyệt nhiên không nhượng bộ.

"Tôi có bệnh thích sạch sẽ, không phải ai đều có thể bước vào nhà tôi." Tiêu Chiến cắn răng nói.

"A... cái kia..." Vương Nhất Bác vặn vẹo uốn éo đầu, "Tôi không lẽ ở trong sân nhà anh làm? Chuyện này... hình như không được tốt cho lắm..."

Tiêu Chiến híp mắt, lông mày hơi nhích lên một chút.

Nhận ra Tiêu Chiến đang tức muốn phát nổ, Vương Nhất Bác cảm thấy thật hài lòng.

Đem người trong ngực đặt vào trên ghế sô pha, "Để tôi vào đi tắm nào, tôi sẽ không cho cô ta vào, OK?" Vương Nhất Bác đi tới trước mặt Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến gật đầu, thả người đi vào.

Vương Nhất Bác vừa đi vừa ngân nga hát, cùng lắm thì tắm rửa xong cậu ở trên ghế sô pha làm việc là được chứ gì.

Tiêu Chiến nhìn chằm chằm người đang nằm trên ghế sô pha hai mắt nhắm nghiền, lấy điện thoại di động ra.

"Viễn Thần, tới biệt thự của tôi xử lí người một chút."

"Tiêu tổng, việc này..." Ninh Viễn Thần tuy vậy nhưng là người hiểu rõ Tiêu Chiến nhất, hắn tuyệt đối sẽ không có quy tắc ngầm, cũng không chấp nhận những kẻ không có đam mê.

"Đừng lắm miệng, có bao xa ném bao xa, tốt nhất là đừng để tôi nhìn thấy." Tiêu Chiến ngồi xuống bàn ăn, nhắm mắt vuốt chân mày, "còn có, bộ ghế sô pha này cũng đổi cho tôi, chướng mắt."

"À... là ghế sô pha, ngày mai đổi được không?" Ninh Viễn Thần nhìn ra được tâm tình Tiêu Chiến không được tốt.

"Ừm, cậu đi trước đi." Tiêu Chiến tâm phiền ý loạn nắm vuốt chân mày, càng bóp càng dùng súc.

"Mới có cảm giác hạnh phúc..." Vương Nhất Bác vừa ngân nga hát vừa đi ra, "Hi, Tiêu tổng."

Cảm giác được tâm tình Tiêu Chiến như cũ vẫn rất kém, Vương Nhất Bác lại cảm thấy tâm tình mình tốt hơn một chút.

"..." Một giây sau khuôn mặt tươi cười liền đông lại, "Người của tôi đâu?!" Vương Nhất Bác quay đầu nhìn về phía Tiêu Chiến, "Hả? Người của tôi đâu Tiêu Chiến? Anh giấu rồi đúng không? Anh muốn chính mình sẽ không đi trêu chọc sao? Nửa đường lại đi ngăn cản người khác? Biểu cảm gì đây?"

"Ném rồi." Tiêu Chiến mở mắt ra.

"???" Vương Nhất Bác mở to mắt cho rằng mình nghe nhầm, "Ném? Anh ném đi rồi? Anh không biết để trêu chọc cô ta tôi đã tốn công thế nào không? Tôi cái gì cũng đã làm rồi để đêm nay muốn thu lợi nhuận vậy mà anh lại ném đi? Vậy có khác gì từ trước đến giờ tôi làm chuyện không công?"

"Bỏ ra bao nhiêu, tôi bù cho cậu." Tiêu Chiến có hơi không kiên nhẫn, "Bù cho cậu gấp bội, ngồi xuống, ăn cơm."

Gấp bội...

Vương Nhất Bác nhíu nhíu mày, bất động thanh sắc ngồi xuống bàn ăn.

"Khụ, khụ, đồ ăn đều nguội cả rồi?"

"Tôi 8:30 đã làm đợi cậu." Tiêu Chiến có chút không muốn nói chuyện.

"Hả? Anh làm?" Vương Nhất Bác hơi kinh ngạc, gắp một chút đồ ăn bỏ vào miệng, gật đầu nuốt xuống.

Tiêu Chiến ngoài mặt vẫn không đổi sắc, nhưng thực ra từ đầu đến cuối đều nhìn chằm chằm Vương Nhất Bác, chờ đợi một câu tán dương từ cậu.

"Ừm..." Vương Nhất Bác nuốt xuống nhìn Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến cũng nhìn về phía Vương Nhất Bác, chờ cậu mở miệng.

"Anh nói cái kia gấp bội, là tiền mặt hay chuyển khoản?" Vương Nhất Bác lại gắp một chút thức ăn cho vào trong miệng.

"..." Tiêu Chiến cắn răng một cái, chính mình cũng bắt đầu ăn cơm, không thèm để ý Vương Nhất Bác nữa, cũng không thèm trả lời.

"Này, tại sao không nói chuyện? Anh sẽ không đổi ý chứ?" Vương Nhất Bác bỏ bát đũa xuống.

"Ăn cơm! Không đổi ý. Lát nữa liền chuyển khoản cho cậu."

"Ăn thì ăn, anh trách móc cái gì chứ? Người sói ngang ngược xấu tính, quả nhiên thô tục." Vương Nhất Bác liếc Tiêu Chiến một chút.



"..." Tiêu Chiến siết chặt đũa, gân xanh trên tránh nổi lên giật giật.

"Vậy tôi đi nghỉ trước đây." Vương Nhất Bác đi trở về phòng.

Tiêu Chiến đi theo sát phía sau.

"?!" Vương Nhất Bác quay đầu, "Đi theo tôi làm gì?"

"Về phòng, ngủ."

"Vậy anh về phòng anh đi, đi theo tôi làm gì?" Vương Nhất Bác chặn lấy cửa không cho Tiêu Chiến vào. Căn phòng này bài trí đều đa số là theo sở thích của cậu, vì vậy cậu nghĩ đây là phòng của chính mình.

"Đây là phòng của tôi." Tiêu Chiến nói, "Giường rất lớn, đủ cho hai chúng ta ngủ."

"Làm thế nào mà cái biệt thự lớn như vậy lại phải dồn vào một phòng nhỏ?"

"Bên trong hợp đồng có, cậu có muốn xem thử hay không, tôi có bản điện tử." Tiêu Chiến lấy điện thoại di động ra.

"Dừng lại. Vào đi..." Vương Nhất Bác cắn răng lui bước.

Tiêu Chiến nhíu nhíu mày, tiến vào căn phòng của mình, "Hơn nữa, trong lòng ta cũng muốn cùng c..."

"Muốn ngủ cùng ba ba đúng không?" Vương Nhất Bác lại một lần nữa đánh gãy Tiêu Chiến.

"Muốn ngủ cùng bảo bảo." Tiêu Chiến đổi giọng, ngồi lên giường, "Không nghĩ tới, tôi còn chưa kết hôn đã có thể trải nghiệm cảm giác có bảo bảo, quả thật vô cùng vi diệu."

"Đúng vậy, muốn Vương Nhất Bác tôi trà trộn vào một bụi hoa hồng nhưng đi ra không mang theo một chiếc lá đã trực tiếp làm cha, càng là vi diệu."

"..." Tiêu Chiến cười cười nhìn về phía Vương Nhất Bác.

Cảm giác được Tiêu Chiến bị mình chọc giận, Vương Nhất Bác mới hài lòng bổ nhào lên giường.

Đêm dài.

Người nằm bên cạnh đã truyền đến tiếng hít thở đều đặn.

Vương Nhất Bác lại mở to mắt không có chút gì buồn ngủ.

Thật sự là trên người Tiêu Chiến truyền đến từng cỗ từng cỗ...

Hương vị thơm ngọt...

Vương Nhất Bác nuốt một ngụm nước bọt. Chống nửa người lên.

Năng lực nhìn vào ban đêm của ma cà rồng vô cùng tốt.

Cậu nhìn chằm chằm cần cổ của Tiêu Chiến đến xuất thần.

Lại nuốt xuống một ngụm nước bọt.

Một đôi răng nanh lộ ra bên ngoài đôi môi đỏ rực.

Đầu lưỡi lướt qua trên từng kẽ răng.

Vương Nhất Bác tiến đến gần gáy Tiêu Chiến.

Đầu lưỡi lại lướt qua từng chiếc răng, răng nanh biến mất.

"Ha..." Vương Nhất Bác nằm co quắp ở trên giường.

Không thể thừa dịp người gặp nguy... Cậu là một ma cà rồng cao quý...

"Mẹ kiếp!" Vương Nhất Bác một mạch đem toàn bộ chăn mền quấn lấy người Tiêu Chiến, đem Tiêu Chiến quấn thành một cái bánh giò.

Mỗi một tấc da dịt bị ngăn cách đều ngăn cản mùi hương đó...

"A?" Tiêu Chiến đột nhiên bị động tĩnh đánh thức.

"Ừm... cậu không đắp chăn à?" Tiêu Chiến thanh âm có chút khàn khàn, còn chưa tỉnh ngủ.

"Ngủ đi! Nói nhiều!" Vương Nhất Bác hướng Tiêu Chiến gắt lên một cái.

"..." Tiêu Chiến chẳng biết vì sao lại bị đánh thức, lại không biết vì sao bị người ta hung hăng nạt cho một câu, mặt mũi tràn đầy cổ quái, một lần nữa nhắm lại hai mắt.

Suzie

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau