[Zsww/chiến Sơn Vi Vương] Kết Khế Ước
Chương 6
Tiêu Chiến ngồi một bên giải quyết công việc, Vương Nhất Bác thái độ lại có chút yên tĩnh khác thường, không hề quấy rầy Tiêu Chiến.
"Khụ..." Tiêu Chiến đứng dậy, "Sự tình đã có tiến triển, không cần phải lo lắng, tạm thời được đè xuống rồi, đi thôi."
Vương Nhất Bác hé miệng gật gật đầu.
Ngoài cửa, paparazi đã sớm bị giải tán, xe của Tiêu Chiến dừng ở bên cạnh khách sạn.
"Cuối cùng thì paparazi cũng rút đi hết rồi." Tiêu Chiến sửa lại cà vạt, "Nhiều công ty truyền thông như vậy, hài..."
"Chuyện hồi nãy... cảm ơn." Vương Nhất Bác đi đến bên cạnh Tiêu Chiến, "Tôi mời anh ăn cơm."
Tiêu Chiến đi đằng trước khó mà kiềm chế được khóe miệng đang có xu hướng nhếch lên.
"Ha... tôi đi công tác mấy ngày liền, bây giờ muốn về nhà, ra ngoài ăn quả thực quá dày vò đi." Ngữ khí còn giả bộ không mấy vui vẻ.
"Này! Rõ ràng anh rất muốn đi!" Vương Nhất Bác đã sớm bắt được một tia vui vẻ của Tiêu Chiến.
"..." Tiêu Chiến quay đầu, thu lại gương mặt tươi cười, "Chúng ta nói chuyện một chút, cậu có thể đừng lúc nào cũng dùng nhìn trộm tâm lực với tôi được không?"
Ma cà rồng cùng hậu duệ của mình có ràng buộc, tâm hồn càng trở nên mật thiết, cho nên Vương Nhất Bác sử dụng nhìn trộm tâm lực đối với Tiêu Chiến là theo bản năng, hoàn toàn không phải cố ý.
"À... quên mất." Vương Nhất Bác giống như đứa trẻ ăn vụng bị bắt được, nhưng rồi nghĩ lại, "Rõ ràng là anh muốn ăn cơm cùng tôi lại còn mạnh miệng!"
" Trước tiên dừng việc nhìn trộm tâm lực của tôi lại." Tiêu Chiến cũng có chút gắt.
Bị Tiêu Chiến gắt lên như thế Vương Nhất Bác cũng có chút thẹn quá hóa giận, thu lại nhìn trộm tâm lực trong nháy mắt, cậu quyết định không cùng Tiêu Chiến tiếp tục đôi co nữa.
Hai người ngồi lên xe, Ninh Viễn Thần ngồi ở ghế phụ không dám lên tiếng.
Anh cảm thấy Tiêu tổng nhà anh quá quái dị...
Tiêu Chiến cũng cảm thấy mình có chút khác, rõ ràng hắn không phải như vậy.
Hắn từ nhỏ đã ôn nhu lễ độ, sẽ không bao giờ gắt với người khác.
Thế nhưng mấy ngày nay... đập giường, đóng sập cửa, quát to... đều là chuyện trước đây hắn tuyệt đối sẽ không làm.
Hai người đến một nhà hàng Tây có hạn chế hội viên.
"Anh thật xấu! Nói mời anh ăn cơm anh liền không khách khí!" Vương Nhất Bác hung tợn nói với Tiêu Chiến.
"Nào có đạo lý nhân viên cùng sếp ăn cơm lại để nhân viên trả tiền, yên tâm đi, tôi sẽ thanh toán." Tiêu Chiến ra hiệu nhân viên phục vụ đưa menu cho Vương Nhất Bác.
"Tôi không đói, anh chọn đi, tôi no rồi." Vương Nhất Bác nói đến chuyện ban nãy đã uống máu Tiêu Chiến, hiện tại rất no.
Tiêu Chiến bây giờ mới nhớ, nhận lấy menu, chọn một vài món.
Cân nhắc nửa ngày, chọn một bình "rượu ngon".
"Nồng độ cồn cao như vậy, anh tự uống đi." Vương Nhất Bác không hề bị mắc lừa.
"..." Tiêu Chiến sửng sốt, khoát tay để cho người phục vụ mang rượu của mình đi, hắn cũng không có uống, tự mình uống tự mình say... dáng vẻ này có chút...
Trong căn phòng yên tĩnh, Tiêu Chiến ngồi ăn một mình.
"Cậu bao nhiêu tuổi rồi?" Tiêu Chiến ngẩng đầu.
"Nói ra lại sợ dọa chết anh." Vương Nhất Bác liếc mắt.
"..." Tiêu Chiến không nói gì nhìn chằm chằm Vương Nhất Bác.
Bị người trước mặt nhìn chằm chằm đến mức quái dị, Vương Nhất Bác không nhịn được khoát tay.
" Thân thể của tôi hơn 1000 tuổi."
"Cái gì gọi là thân thể hơn 1000 tuổi?" Tiêu Chiến mở miệng.
"Tôi nói có phải anh nói nhiều quá rồi không? Lo ăn của anh đi!"
"Ừm." Tiêu Chiến cúi đầu xuống, cũng không còn đặt ra nghi vấn nữa, bởi vì hắn thoạt nhìn thấy Vương Nhất Bác thực sự tức giận
Hai người cơm nước xong xuôi liền trở vào xe.
Vương Nhất Bác vẫn cúi đầu cười nhẹ.
" Cậu cười gì vậy?" Tiêu Chiến hiếu kỳ.
"Lần trước bị anh ném đi cái người tên Dung Dung kia, còn may là không có tức giận, tôi thấy mình còn có diễm phúc." Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm điện thoại vui vẻ không thôi.
Không còn nhìn trộm tâm lực nên cậu không thể phát giác ra tâm tình Tiêu Chiến chập chờn bao nhiêu, nếu như nhận ra có lẽ cậu có thể phòng ngừa thảm họa.
"Hả?!" Vương Nhất Bác mở to mắt, trơ mắt nhìn Tiêu Chiến đem điện thoại của mình ném ra ngoài cửa sổ.
"??!!" Phát giác được điện thoại đã không thể vãn hồi, Vương Nhất Bác mặt mũi tràn đầy khiếp sợ nhìn Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến cũng sửng sốt, hắn... hắn như thế nào lại...
Ninh Viễn Thần ngồi đằng trước mồ hôi lạnh chảy đầy người.
Anh đã nói rồi, Tiêu tổng của anh dạo gần đây có vấn đề...
"Xin lỗi... tôi..." Tiêu Chiến nói năng có chút lộn xộn, bởi vì chính hắn cũng không biết chuyện gì đã xảy ra.
"Dừng lại, mua cho tôi một cái mới là được." Vương Nhất Bác không muốn cùng Tiêu Chiến ồn ào.
"..." nhìn Vương Nhất Bác bày ra bộ dạng người sống chớ lại gần, Tiêu Chiến lại càng ảo não, "Xin lỗi."
Nhưng điều khiến Tiêu Chiến sụp đổ chính là hắn tại sao lại có cảm giác tức giận? Nhìn thấy dáng vẻ hờ hững của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến vô cùng nén giận, thế nhưng rõ ràng là hắn ném điện thoại của người ta đi, người ta không so đo là tốt rồi tại sao hắn lại còn tức giận?
Tiêu Chiến nhắm mắt vô lực dựa vào ghế sau, cưỡng ép nhịn lại nội tâm khó chịu.
"Tôi sang phòng bên cạnh ngủ." Tiêu Chiến mở miệng trước, hắn cũng biết bản thân đuối lý liền chủ động rời đi.
"Ừm." Vương Nhất Bác còn vì chuyện ở khách sạn vốn đã có hảo cảm một chút với Tiêu Chiến, hiện tại đã không còn sót lại chút gì.
___________________________________
Đêm khuya.
Vương Nhất Bác mở mắt ra.
Bởi vì cậu dường nghe được tiếng sói hú.
Vén màn cửa lên.
Trên không trung treo một vầng trăng tròn cực lớn.
"A..." lại là một tiếng sói ẩn nhẫn gào.
Bên cạnh.
Vương Nhất Bác vén chăn lên.
Ra khỏi phòng.
"Tiêu Chiến?" Vương Nhất Bác gõ gõ cửa, không có người đáp lại.
Đẩy cửa ra, trên giường một người quấn chăn kín mít, dường như còn có chút run rẩy.
"..." Vương Nhất Bác đứng gốc nguyên tại chỗ.
Đêm trăng tròn người sói sẽ trở nên cuồng nộ khát máu...
Vương Nhất Bác có chút không thoải mái đối mặt.
Thế nhưng Tiêu Chiến không phải là con lai sao?
Không phải huyết thống người sói rất ít sao?
Tiêu Chiến cũng sẽ hóa sói sao?
"Tiêu Chiến? Anh..." Vương Nhất Bác mở miệng thăm dò.
"A... cậu... đi ra..." trong chăn truyền đến tiếng sói khàn khàn còn có vài chữ lộn xộn.
"Tôi đi? Anh không sao chứ?" Tiêu Chiến còn có thể nói chuyện, vậy tức là không có hóa sói hoàn toàn, Vương Nhất Bác tiến lên hai bước.
Người trong chăn càng run rẩy kịch liệt, tiếng hít thở càng ngày càng nặng, Tiêu Chiến đã sắp nhịn không nổi nữa.
Vương Nhất Bác sợ Tiêu Chiến chết ngạt ở bên trong, dùng sức kéo chăn ra.
Còn may, trong chăn không có sói, cũng không có lông quá dài, thế nhưng phía sau quần mọc ra đuôi sói cùng cặp tai sói ở trên đầu Tiêu Chiến, móng tay cũng vô cùng sắc nhọn, Dù sao ở đây cũng có một vài vấn đề...
Suzie
"Khụ..." Tiêu Chiến đứng dậy, "Sự tình đã có tiến triển, không cần phải lo lắng, tạm thời được đè xuống rồi, đi thôi."
Vương Nhất Bác hé miệng gật gật đầu.
Ngoài cửa, paparazi đã sớm bị giải tán, xe của Tiêu Chiến dừng ở bên cạnh khách sạn.
"Cuối cùng thì paparazi cũng rút đi hết rồi." Tiêu Chiến sửa lại cà vạt, "Nhiều công ty truyền thông như vậy, hài..."
"Chuyện hồi nãy... cảm ơn." Vương Nhất Bác đi đến bên cạnh Tiêu Chiến, "Tôi mời anh ăn cơm."
Tiêu Chiến đi đằng trước khó mà kiềm chế được khóe miệng đang có xu hướng nhếch lên.
"Ha... tôi đi công tác mấy ngày liền, bây giờ muốn về nhà, ra ngoài ăn quả thực quá dày vò đi." Ngữ khí còn giả bộ không mấy vui vẻ.
"Này! Rõ ràng anh rất muốn đi!" Vương Nhất Bác đã sớm bắt được một tia vui vẻ của Tiêu Chiến.
"..." Tiêu Chiến quay đầu, thu lại gương mặt tươi cười, "Chúng ta nói chuyện một chút, cậu có thể đừng lúc nào cũng dùng nhìn trộm tâm lực với tôi được không?"
Ma cà rồng cùng hậu duệ của mình có ràng buộc, tâm hồn càng trở nên mật thiết, cho nên Vương Nhất Bác sử dụng nhìn trộm tâm lực đối với Tiêu Chiến là theo bản năng, hoàn toàn không phải cố ý.
"À... quên mất." Vương Nhất Bác giống như đứa trẻ ăn vụng bị bắt được, nhưng rồi nghĩ lại, "Rõ ràng là anh muốn ăn cơm cùng tôi lại còn mạnh miệng!"
" Trước tiên dừng việc nhìn trộm tâm lực của tôi lại." Tiêu Chiến cũng có chút gắt.
Bị Tiêu Chiến gắt lên như thế Vương Nhất Bác cũng có chút thẹn quá hóa giận, thu lại nhìn trộm tâm lực trong nháy mắt, cậu quyết định không cùng Tiêu Chiến tiếp tục đôi co nữa.
Hai người ngồi lên xe, Ninh Viễn Thần ngồi ở ghế phụ không dám lên tiếng.
Anh cảm thấy Tiêu tổng nhà anh quá quái dị...
Tiêu Chiến cũng cảm thấy mình có chút khác, rõ ràng hắn không phải như vậy.
Hắn từ nhỏ đã ôn nhu lễ độ, sẽ không bao giờ gắt với người khác.
Thế nhưng mấy ngày nay... đập giường, đóng sập cửa, quát to... đều là chuyện trước đây hắn tuyệt đối sẽ không làm.
Hai người đến một nhà hàng Tây có hạn chế hội viên.
"Anh thật xấu! Nói mời anh ăn cơm anh liền không khách khí!" Vương Nhất Bác hung tợn nói với Tiêu Chiến.
"Nào có đạo lý nhân viên cùng sếp ăn cơm lại để nhân viên trả tiền, yên tâm đi, tôi sẽ thanh toán." Tiêu Chiến ra hiệu nhân viên phục vụ đưa menu cho Vương Nhất Bác.
"Tôi không đói, anh chọn đi, tôi no rồi." Vương Nhất Bác nói đến chuyện ban nãy đã uống máu Tiêu Chiến, hiện tại rất no.
Tiêu Chiến bây giờ mới nhớ, nhận lấy menu, chọn một vài món.
Cân nhắc nửa ngày, chọn một bình "rượu ngon".
"Nồng độ cồn cao như vậy, anh tự uống đi." Vương Nhất Bác không hề bị mắc lừa.
"..." Tiêu Chiến sửng sốt, khoát tay để cho người phục vụ mang rượu của mình đi, hắn cũng không có uống, tự mình uống tự mình say... dáng vẻ này có chút...
Trong căn phòng yên tĩnh, Tiêu Chiến ngồi ăn một mình.
"Cậu bao nhiêu tuổi rồi?" Tiêu Chiến ngẩng đầu.
"Nói ra lại sợ dọa chết anh." Vương Nhất Bác liếc mắt.
"..." Tiêu Chiến không nói gì nhìn chằm chằm Vương Nhất Bác.
Bị người trước mặt nhìn chằm chằm đến mức quái dị, Vương Nhất Bác không nhịn được khoát tay.
" Thân thể của tôi hơn 1000 tuổi."
"Cái gì gọi là thân thể hơn 1000 tuổi?" Tiêu Chiến mở miệng.
"Tôi nói có phải anh nói nhiều quá rồi không? Lo ăn của anh đi!"
"Ừm." Tiêu Chiến cúi đầu xuống, cũng không còn đặt ra nghi vấn nữa, bởi vì hắn thoạt nhìn thấy Vương Nhất Bác thực sự tức giận
Hai người cơm nước xong xuôi liền trở vào xe.
Vương Nhất Bác vẫn cúi đầu cười nhẹ.
" Cậu cười gì vậy?" Tiêu Chiến hiếu kỳ.
"Lần trước bị anh ném đi cái người tên Dung Dung kia, còn may là không có tức giận, tôi thấy mình còn có diễm phúc." Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm điện thoại vui vẻ không thôi.
Không còn nhìn trộm tâm lực nên cậu không thể phát giác ra tâm tình Tiêu Chiến chập chờn bao nhiêu, nếu như nhận ra có lẽ cậu có thể phòng ngừa thảm họa.
"Hả?!" Vương Nhất Bác mở to mắt, trơ mắt nhìn Tiêu Chiến đem điện thoại của mình ném ra ngoài cửa sổ.
"??!!" Phát giác được điện thoại đã không thể vãn hồi, Vương Nhất Bác mặt mũi tràn đầy khiếp sợ nhìn Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến cũng sửng sốt, hắn... hắn như thế nào lại...
Ninh Viễn Thần ngồi đằng trước mồ hôi lạnh chảy đầy người.
Anh đã nói rồi, Tiêu tổng của anh dạo gần đây có vấn đề...
"Xin lỗi... tôi..." Tiêu Chiến nói năng có chút lộn xộn, bởi vì chính hắn cũng không biết chuyện gì đã xảy ra.
"Dừng lại, mua cho tôi một cái mới là được." Vương Nhất Bác không muốn cùng Tiêu Chiến ồn ào.
"..." nhìn Vương Nhất Bác bày ra bộ dạng người sống chớ lại gần, Tiêu Chiến lại càng ảo não, "Xin lỗi."
Nhưng điều khiến Tiêu Chiến sụp đổ chính là hắn tại sao lại có cảm giác tức giận? Nhìn thấy dáng vẻ hờ hững của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến vô cùng nén giận, thế nhưng rõ ràng là hắn ném điện thoại của người ta đi, người ta không so đo là tốt rồi tại sao hắn lại còn tức giận?
Tiêu Chiến nhắm mắt vô lực dựa vào ghế sau, cưỡng ép nhịn lại nội tâm khó chịu.
"Tôi sang phòng bên cạnh ngủ." Tiêu Chiến mở miệng trước, hắn cũng biết bản thân đuối lý liền chủ động rời đi.
"Ừm." Vương Nhất Bác còn vì chuyện ở khách sạn vốn đã có hảo cảm một chút với Tiêu Chiến, hiện tại đã không còn sót lại chút gì.
___________________________________
Đêm khuya.
Vương Nhất Bác mở mắt ra.
Bởi vì cậu dường nghe được tiếng sói hú.
Vén màn cửa lên.
Trên không trung treo một vầng trăng tròn cực lớn.
"A..." lại là một tiếng sói ẩn nhẫn gào.
Bên cạnh.
Vương Nhất Bác vén chăn lên.
Ra khỏi phòng.
"Tiêu Chiến?" Vương Nhất Bác gõ gõ cửa, không có người đáp lại.
Đẩy cửa ra, trên giường một người quấn chăn kín mít, dường như còn có chút run rẩy.
"..." Vương Nhất Bác đứng gốc nguyên tại chỗ.
Đêm trăng tròn người sói sẽ trở nên cuồng nộ khát máu...
Vương Nhất Bác có chút không thoải mái đối mặt.
Thế nhưng Tiêu Chiến không phải là con lai sao?
Không phải huyết thống người sói rất ít sao?
Tiêu Chiến cũng sẽ hóa sói sao?
"Tiêu Chiến? Anh..." Vương Nhất Bác mở miệng thăm dò.
"A... cậu... đi ra..." trong chăn truyền đến tiếng sói khàn khàn còn có vài chữ lộn xộn.
"Tôi đi? Anh không sao chứ?" Tiêu Chiến còn có thể nói chuyện, vậy tức là không có hóa sói hoàn toàn, Vương Nhất Bác tiến lên hai bước.
Người trong chăn càng run rẩy kịch liệt, tiếng hít thở càng ngày càng nặng, Tiêu Chiến đã sắp nhịn không nổi nữa.
Vương Nhất Bác sợ Tiêu Chiến chết ngạt ở bên trong, dùng sức kéo chăn ra.
Còn may, trong chăn không có sói, cũng không có lông quá dài, thế nhưng phía sau quần mọc ra đuôi sói cùng cặp tai sói ở trên đầu Tiêu Chiến, móng tay cũng vô cùng sắc nhọn, Dù sao ở đây cũng có một vài vấn đề...
Suzie
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất