[Zsww/chiến Sơn Vi Vương] Kết Khế Ước
Chương 7
"Anh... đây là... sói biến dị?" Vương Nhất Bác che miệng cười, bởi vì hình dạng này của Tiêu Chiến cũng quá... manh rồi đi...
"Gào... a... ô..." Tiêu Chiến che lấy đầu mình, dùng sức đem chính mình chôn ở trên giường, không thèm phát ra một âm thanh nào nữa.
"Khó chịu cũng đừng chịu đựng." Vương Nhất Bác duỗi tay ra.
Tiêu Chiến nhìn chằm chằm tay của Vương Nhất Bác, cảm thấy rất muốn đôi tay này sờ lên người mình, liền tiến về phía trước.
Vương Nhất Bác nhíu mày cười cười, từng tiếng sói tru tréo từ trong cổ họng lại phát ra.
Tiếp theo chớp mắt một cái, Vương Nhất Bác liền bị người chặn ngang ôm lấy.
"Xoảng!" Tiếng cửa kính vỡ vụn.
"??!" Vương Nhất Bác mở to mắt không dám động, Tiêu Chiến vậy mà dám ôm cậu phá cửa sổ chạy ra ngoài?!
Cánh tay ôm lấy cậu vô cùng hữu lực, Vương Nhất Bác không dám phản kháng, cũng không dám giãy giụa.
Hắn rõ ràng đã bị sự cuồng hóa biến thành người sói...
Biệt thự vốn là ở vùng ngoại thành, chỉ trong chốc lát, Tiêu Chiến đã ôm cậu đến chân núi.
Chân Tiêu Chiến vốn dài, khi sói hóa lại càng trở nên dài hơn, cũng khỏe lên rất nhiều.
Lúc đi xuống từ đỉnh núi, Vương Nhất Bác còn cảm thấy có thể so với cậu bay còn nhanh hơn một chút...
"Gào... ô..." Tiêu Chiến bỗng nhiên khó chịu gào lên với mặt trăng một tiếng.
Thế nhưng tựa hồ ý thức con người lại lớn hơn một chút, nhận thức được hành vi của mình có bao nhiêu ngốc nghếch, đặc biệt là ở trước mặt Vương Nhất Bác, mặt Tiêu Chiến thoáng đỏ.
Vương Nhất Bác cũng không chấp nhặt, cậu là ma cà rồng, hiển nhiên hiểu bản năng của loài sinh vật này.
"Dễ chịu hơn chưa?" Vương Nhất Bác mở miệng, cúi đầu nhìn chân mình chỉ còn duy nhất một chiếc dép lê.
"Ô... ô..." Đi phía dưới trăng tròn, Tiêu Chiến đã hóa sói triệt để, nhưng vẫn là bộ dạng của con người.
Vương Nhất Bác nghĩ, chuyện này đại khái là bởi vì Tiêu Chiến là con lai nên không có cách nào triệt để hóa sói.
Sau khi cùng Vương Nhất Bác kết khế ước, hắn bây giờ đối với Vương Nhất Bác tràn ngập yêu thương.
Lại một lần nữa ôm ngang người Vương Nhất Bác nhẹ nhàng đem người đặt lên một tảng đá, để bàn chân của cậu đỡ phải chịu khổ.
Sau đó liền nhảy lên rời đi.
"Này!" Vương Nhất Bác kêu lên một tiếng, thế nhưng hắn cũng không có quay đầu lại, tiếp tục quay người rời đi.
"Nổi điên cái gì vậy chứ?" Vương Nhất Bác nhìn xung quanh một chút, vẫn quyết định ở lại đây chờ Tiêu Chiến.
Chợp mắt một lúc, liền nghe được một chút động tĩnh.
Mở mắt ra liền thấy cách đó không xa là thân ảnh của Tiêu Chiến.
"Ô..." Tiêu Chiến gầm nhẹ.
Vương Nhất Bác mở to mắt, chỉ vào Tiêu Chiến tức giận không nói lên lời.
Tiêu Chiến lại cho rằng Vương Nhất Bác đang khen hắn.
Cầm trong tay một con chim chết, cùng với một ít máu chó, còn có một con vịt bị gãy cổ, tất cả đều ném cho Vương Nhất Bác.
"Tôi! Đi ra!" Vương Nhất Bác tránh người, miễn cho máu dính vào.
Chiếc đuôi sau lưng Tiêu Chiến vểnh lên, không phải lắc lư như nuôi chó bình thường, đuôi sói của hắn vô cùng cứng rắn, lúc này dựng thẳng lên như đang bày tỏ sự khoe khoang.
Vương Nhất Bác biết Tiêu Chiến hiện tại nghe không hiểu.
Nhưng vẫn như cũ đi đến trước người Tiêu Chiến.
"Anh giết chó cưng nhà người ta?" Vương Nhất Bác chỉ vào thi thể trên đất, quát Tiêu Chiến một cái.
Tiêu Chiến nghe không hiểu, nhưng lại nhếch miệng, thu đuôi lại bên cạnh người, đáp lại vài tiếng ông ổng.
"..." Vương Nhất Bác hiểu đây là cách biểu hiện yêu thương của Lang tộc.
"Ô... ô... gào... ô...", Tiêu Chiến đứt quãng phát ra vài tiếng sói tru.
"Tôi biết, cảm ơn... nhưng không thể giết chó của người khác được." Vương Nhất Bác có chút không biết phải làm sao.
Người sói so với ma cà rồng còn kiêu ngạo hơn, càng tự cao tự đại hơn, bọn hắn kiệt ngạo, duy ngã độc tôn. Thử hỏi một người cao ngạo Vương giả như vậy lại ở bên cạnh mình lấy lòng, ai sẽ không mềm lòng cho được.
Động vật có thể phát giác được tình cảm biến hóa của con người, cảm giác được Vương Nhất Bác ôn nhu. Tiêu Chiến nghiêng người.
Ở trên mặt Vương Nhất Bác liếm một cái.
"??!!" Vương Nhất Bác lùi về phía sau hai bước, ôm mặt.
Cậu đương nhiên cũng biết đây là phương thức bảy tỏ yêu thích của loài sói.
Thế nhưng người trước mặt còn không phải sói!
Hắn chính là mang dáng vẻ của một con người!
Bồi Tiêu Chiến chơi đùa hồi lâu.
Mặt trăng dần phai nhạt, Tiêu Chiến tựa hồ mới bớt hưng phấn.
Nhìn đuôi của Tiêu Chiến dần dần rụt trở về.
Tai cũng mất.
Ngay sau đó cả người Tiêu Chiến liền muốn ngã.
"Ấy!" Vương Nhất Bác tiến lên một bước ôm lấy Tiêu Chiến.
"Tôi! Cmn..." Nặng như vậy? Vương Nhất Bác phải giải phóng sức mạnh ma cà rồng mới có thể ôm được Tiêu Chiến.
"Về nhà thôi", chơi đùa cả một đêm, Vương Nhất Bác ôm Tiêu Chiến bay trở về biệt thự.
Nhìn cửa sổ bên cạnh thủng một lỗ lớn, Vương Nhất Bác bĩu môi, ôm Tiêu Chiến trở về phòng của mình.
Cả người hắn dính đầy bụi đất và vết máu.
"Thật phiền phức", Vương Nhất Bác lấy một chậu nước, "Người sói quả nhiên thô tục, bẩn thỉu, không ưu nhã."
Vương Nhất Bác vừa lau người cho Tiêu Chiến vừa ở bên cạnh lầm bầm.
Tay chạm đến chiếc quần ngủ rách rưới của Tiêu Chiến.
"Ha...", Nhìn quần ngủ của hắn, Vương Nhất Bác nghĩ nghĩ một lát, cầm điện thoại di động lên, lật người Tiêu Chiến lại.
Tiếng đèn flash lóe lên một cái rồi biến mất.
"Tiêu tổng mặc quần thủng đáy a", Vương Nhất Bác hài lòng nhìn tấm hình một chút, sau này có được nhược điểm của Tiêu Chiến rồi.
Ánh mặt trời xuyên thấu qua rèm cửa sổ, bên ngoài từng tiếng chim hót líu lo, cùng... chính mình lại chạm phải cái gì mềm mại lạnh buốt...
Tiêu Chiến mở mắt, nhìn rõ người nằm bên cạnh mình, tay hắn còn đặt ở trên đùi người kia...
"??!!"
Ký ức tối hôm qua hóa sói triệt để cuốn trào mãnh liệt tuôn vào trong đầu.
Tiêu Chiến cấp tốc sở lên đầu của mình, xác định không có đồ vật lông xù nào đấy, loại cấp tốc sờ lên sau hông, xác định cũng không có cái đuôi to nào hết mới thở phào nhẹ nhõm...
Vân vân...
Tiêu Chiến cúi đầu, quần lót của hắn không phải cái tối hôm qua trước khi ngủ đã mặc...
Lại nhìn về phía người bên cạnh, mọi chuyện giống như...
Hỏng bét!
Tiêu Chiến động tác nhỏ nhẹ sợ đánh thức Vương Nhất Bác.
"Có phiền hay không? Chơi đùa tôi cả một đêm, mới sáng ra cũng không thể yên tĩnh được à?" Vương Nhất Bác không có mở mắt, cau mày trở mình.
Chơi đùa tôi cả một đêm...
Tiêu Chiến trong nháy mắt mặt mày xanh lét.
Hắn tối hôm qua vẫn còn ấn tượng với trạng thái của mình một chút.
Cái kia khi hóa sói...
Nhìn cần cổ trắng nõn của Vương Nhất Bác cùng bờ vai thon gầy.
Vương Nhất Bác chịu được à...
Lập tức cả một trời áy náy cuốn tới.
Tiêu Chiến nhẹ chân nhẹ tay xuống giường, kêu người mang tới nguyên liệu nấu ăn, hắn bắt đầu bận rộn trong phòng bếp.
Hắn còn căn dặn người ta mua thuốc tiêu sưng, nghe nói đàn ông với đàn ông trong lúc đó... dễ bị phát sốt sinh bệnh, có điều Vương Nhất Bác là ma cà rồng, không biết có cần hay không nữa.
Tiêu Chiến quyết định bồi thường thật tốt cho Vương Nhất Bác.
Chính mình vậy mà lại làm ra loại chuyện kia... với Vương Nhất Bác...
Ai... càng nghĩ Tiêu Chiến càng cảm thấy có lỗi.
Vương Nhất Bác rửa mặt xong, đầu tóc rối bời, mang dép lê cùng áo thun liền đi tới phòng khách.
"Hi." Vương Nhất Bác chủ động chào hỏi Tiêu Chiến.
Cậu đã bỏ qua việc Tiêu Chiến quăng điện thoại của cậu, nguyên lai là vì hôm qua Tiêu Chiến muốn hóa sói, trách không được có chút nóng nảy. Hơn nữa, trước kia Tiêu Chiến sẽ không hóa sói, phân nửa là liên quan đến khế ước với cậu, vì vậy nên huyết thống Lang tộc trong cơ thể Tiêu Chiến mới bị động.
"Nhất Bác, tỉnh." Tiêu Chiến ngày thường đều rất ôn nhu, bây giờ lời nói đều hận không thể chảy ra nước.
"..." Vương Nhất Bác lại ngáp một cái, "Không có điểm tâm sao? Vậy tôi trở về ngủ tiếp đây."
"Có!" Tiêu Chiến gọi Vương Nhất Bác lại, "Tôi đã làm rồi, cậu ngồi xuống đi, tôi bưng qua đây, chờ tôi một chút."
"..." Vương Nhất Bác còn chưa tỉnh ngủ, ngây ngốc ngồi vào bàn ăn chờ Tiêu Chiến bưng thức ăn lên.
"Đều là món không cay, hai cái này tôi đã bỏ nhiều gấp đôi rau thơm, còn có mì sợi nữa, nếu cậu không muốn ăn những thứ này tôi sẽ đi làm lại món khác."
"Phiền phức, cứ ăn vậy đi." Vương Nhất Bác cũng không cảm thấy có điều gì khác lạ.
"Được" Tiêu Chiến cũng ngồi xuống, "Cái kia... tối hôm qua, xin lỗi, tôi cũng không biết vì sao mình lại hóa sói, tôi chưa từng như vậy cho nên đã làm phiền đến cậu."
"Không sao." Vương nhất Bác đến mắt cũng không buồn ngước lên.
"Tối hôm qua... tôi đối với cậu có làm làm chuyện gì quá phận... lúc đó tôi thật sự không có ý thức... sau này có chuyện gì cậu cứ nói, chỉ cần trong năng lực của tôi, tôi đều sẽ làm." Tiêu Chiến cực kỳ thành khẩn.
"Anh có nhớ tối hôm qua anh làm chuyện cầm thú sao?" Nhắc đến chuyện này dáng vẻ của Vương Nhất Bác liền thay đổi.
Cậu nghĩ đến tối hôm qua Tiêu Chiến đem nào là vịt chết, chim chết, chó chết vứt lên người mình lập tức tức giận đánh tới.
Nhìn phản ứng của Vương Nhất Bác như vậy, Tiêu Chiến càng xác định tối hôm qua mình quả thật quá đáng, "Xin lỗi... tôi không khống chế được mình..."
"Nhiều máu như vậy! Anh! Được rồi."
Nghĩ đến hành vi của Tiêu Chiến là đang hướng về mình lấy lòng, biểu đạt yêu thương, cậu cũng không thật sự tức giận, Vương Nhất Bác cúi đầu tiếp tục ăn cơm.
Máu?!
Tiêu Chiến mở to mắt, hắn vậy mà thô bạo đến mức làm Vương Nhất Bác bị thương?!
"Tôi... tôi... cậu bây giờ thấy thế nào rồi? Còn khỏe chứ?"
Vương Nhất Bác ngẩng đầu ngước nhìn Tiêu Chiến một cái.
"Tôi hiện tại rất muốn ngủ!"
"Được được được, nghỉ ngơi một chút, cậu đúng là nên nghỉ ngơi một chút." Tiêu Chiến múc cho Vương Nhất Bác một chén canh, "Tôi sẽ nói cho người quản lý công ty một tiếng, đem sự kiện kế tiếp của cậu đẩy xuống, nghỉ ngơi thật tốt."
"Còn già mồm như vậy?" Vương Nhất Bác nấc một cái, "Không cần đẩy xuống, tôi ngủ bù một chút là ổn."
Tiểu gia ta còn phải kiếm tiền, còn phải cua gái đẹp.
"Không được!" Tiêu Chiến trực tiếp cự tuyệt, "Ở nhà nghỉ ngơi đi, nếu không tôi sẽ không yên tâm..."
"Hả? Tôi nói n..." Vương Nhất Bác nặng nề đem đũa đặt xuống
"Tôi sẽ đền bù cho cậu tiền phí bồi thường, gấp đôi." Tiêu Chiến giơ lên hai ngón tay.
"... Anh thì ra còn rất biết chăm sóc người khác nha..." Vương Nhất Bác lại cầm lấy đũa tiếp tục ăn cơm.
"Ừm, ăn xong tiếp tục nghỉ ngơi, tôi một lát nữa phải đi làm, cần gì nhắn tin Wechat cho tôi, tôi sẽ giúp cậu mua về."
Vương Nhất Bác làm động tác OK, trong miệng vẫn nhồi đầy thức ăn, gật gật đầu.
Tiêu Chiến rời đi, Vương Nhất Bác nhàn nhã dựa trên ban công hưởng thụ kỳ nghỉ dài hạn của chính mình.
Huyết bộc này...
Cũng có chút thú vị.
Suzie
"Gào... a... ô..." Tiêu Chiến che lấy đầu mình, dùng sức đem chính mình chôn ở trên giường, không thèm phát ra một âm thanh nào nữa.
"Khó chịu cũng đừng chịu đựng." Vương Nhất Bác duỗi tay ra.
Tiêu Chiến nhìn chằm chằm tay của Vương Nhất Bác, cảm thấy rất muốn đôi tay này sờ lên người mình, liền tiến về phía trước.
Vương Nhất Bác nhíu mày cười cười, từng tiếng sói tru tréo từ trong cổ họng lại phát ra.
Tiếp theo chớp mắt một cái, Vương Nhất Bác liền bị người chặn ngang ôm lấy.
"Xoảng!" Tiếng cửa kính vỡ vụn.
"??!" Vương Nhất Bác mở to mắt không dám động, Tiêu Chiến vậy mà dám ôm cậu phá cửa sổ chạy ra ngoài?!
Cánh tay ôm lấy cậu vô cùng hữu lực, Vương Nhất Bác không dám phản kháng, cũng không dám giãy giụa.
Hắn rõ ràng đã bị sự cuồng hóa biến thành người sói...
Biệt thự vốn là ở vùng ngoại thành, chỉ trong chốc lát, Tiêu Chiến đã ôm cậu đến chân núi.
Chân Tiêu Chiến vốn dài, khi sói hóa lại càng trở nên dài hơn, cũng khỏe lên rất nhiều.
Lúc đi xuống từ đỉnh núi, Vương Nhất Bác còn cảm thấy có thể so với cậu bay còn nhanh hơn một chút...
"Gào... ô..." Tiêu Chiến bỗng nhiên khó chịu gào lên với mặt trăng một tiếng.
Thế nhưng tựa hồ ý thức con người lại lớn hơn một chút, nhận thức được hành vi của mình có bao nhiêu ngốc nghếch, đặc biệt là ở trước mặt Vương Nhất Bác, mặt Tiêu Chiến thoáng đỏ.
Vương Nhất Bác cũng không chấp nhặt, cậu là ma cà rồng, hiển nhiên hiểu bản năng của loài sinh vật này.
"Dễ chịu hơn chưa?" Vương Nhất Bác mở miệng, cúi đầu nhìn chân mình chỉ còn duy nhất một chiếc dép lê.
"Ô... ô..." Đi phía dưới trăng tròn, Tiêu Chiến đã hóa sói triệt để, nhưng vẫn là bộ dạng của con người.
Vương Nhất Bác nghĩ, chuyện này đại khái là bởi vì Tiêu Chiến là con lai nên không có cách nào triệt để hóa sói.
Sau khi cùng Vương Nhất Bác kết khế ước, hắn bây giờ đối với Vương Nhất Bác tràn ngập yêu thương.
Lại một lần nữa ôm ngang người Vương Nhất Bác nhẹ nhàng đem người đặt lên một tảng đá, để bàn chân của cậu đỡ phải chịu khổ.
Sau đó liền nhảy lên rời đi.
"Này!" Vương Nhất Bác kêu lên một tiếng, thế nhưng hắn cũng không có quay đầu lại, tiếp tục quay người rời đi.
"Nổi điên cái gì vậy chứ?" Vương Nhất Bác nhìn xung quanh một chút, vẫn quyết định ở lại đây chờ Tiêu Chiến.
Chợp mắt một lúc, liền nghe được một chút động tĩnh.
Mở mắt ra liền thấy cách đó không xa là thân ảnh của Tiêu Chiến.
"Ô..." Tiêu Chiến gầm nhẹ.
Vương Nhất Bác mở to mắt, chỉ vào Tiêu Chiến tức giận không nói lên lời.
Tiêu Chiến lại cho rằng Vương Nhất Bác đang khen hắn.
Cầm trong tay một con chim chết, cùng với một ít máu chó, còn có một con vịt bị gãy cổ, tất cả đều ném cho Vương Nhất Bác.
"Tôi! Đi ra!" Vương Nhất Bác tránh người, miễn cho máu dính vào.
Chiếc đuôi sau lưng Tiêu Chiến vểnh lên, không phải lắc lư như nuôi chó bình thường, đuôi sói của hắn vô cùng cứng rắn, lúc này dựng thẳng lên như đang bày tỏ sự khoe khoang.
Vương Nhất Bác biết Tiêu Chiến hiện tại nghe không hiểu.
Nhưng vẫn như cũ đi đến trước người Tiêu Chiến.
"Anh giết chó cưng nhà người ta?" Vương Nhất Bác chỉ vào thi thể trên đất, quát Tiêu Chiến một cái.
Tiêu Chiến nghe không hiểu, nhưng lại nhếch miệng, thu đuôi lại bên cạnh người, đáp lại vài tiếng ông ổng.
"..." Vương Nhất Bác hiểu đây là cách biểu hiện yêu thương của Lang tộc.
"Ô... ô... gào... ô...", Tiêu Chiến đứt quãng phát ra vài tiếng sói tru.
"Tôi biết, cảm ơn... nhưng không thể giết chó của người khác được." Vương Nhất Bác có chút không biết phải làm sao.
Người sói so với ma cà rồng còn kiêu ngạo hơn, càng tự cao tự đại hơn, bọn hắn kiệt ngạo, duy ngã độc tôn. Thử hỏi một người cao ngạo Vương giả như vậy lại ở bên cạnh mình lấy lòng, ai sẽ không mềm lòng cho được.
Động vật có thể phát giác được tình cảm biến hóa của con người, cảm giác được Vương Nhất Bác ôn nhu. Tiêu Chiến nghiêng người.
Ở trên mặt Vương Nhất Bác liếm một cái.
"??!!" Vương Nhất Bác lùi về phía sau hai bước, ôm mặt.
Cậu đương nhiên cũng biết đây là phương thức bảy tỏ yêu thích của loài sói.
Thế nhưng người trước mặt còn không phải sói!
Hắn chính là mang dáng vẻ của một con người!
Bồi Tiêu Chiến chơi đùa hồi lâu.
Mặt trăng dần phai nhạt, Tiêu Chiến tựa hồ mới bớt hưng phấn.
Nhìn đuôi của Tiêu Chiến dần dần rụt trở về.
Tai cũng mất.
Ngay sau đó cả người Tiêu Chiến liền muốn ngã.
"Ấy!" Vương Nhất Bác tiến lên một bước ôm lấy Tiêu Chiến.
"Tôi! Cmn..." Nặng như vậy? Vương Nhất Bác phải giải phóng sức mạnh ma cà rồng mới có thể ôm được Tiêu Chiến.
"Về nhà thôi", chơi đùa cả một đêm, Vương Nhất Bác ôm Tiêu Chiến bay trở về biệt thự.
Nhìn cửa sổ bên cạnh thủng một lỗ lớn, Vương Nhất Bác bĩu môi, ôm Tiêu Chiến trở về phòng của mình.
Cả người hắn dính đầy bụi đất và vết máu.
"Thật phiền phức", Vương Nhất Bác lấy một chậu nước, "Người sói quả nhiên thô tục, bẩn thỉu, không ưu nhã."
Vương Nhất Bác vừa lau người cho Tiêu Chiến vừa ở bên cạnh lầm bầm.
Tay chạm đến chiếc quần ngủ rách rưới của Tiêu Chiến.
"Ha...", Nhìn quần ngủ của hắn, Vương Nhất Bác nghĩ nghĩ một lát, cầm điện thoại di động lên, lật người Tiêu Chiến lại.
Tiếng đèn flash lóe lên một cái rồi biến mất.
"Tiêu tổng mặc quần thủng đáy a", Vương Nhất Bác hài lòng nhìn tấm hình một chút, sau này có được nhược điểm của Tiêu Chiến rồi.
Ánh mặt trời xuyên thấu qua rèm cửa sổ, bên ngoài từng tiếng chim hót líu lo, cùng... chính mình lại chạm phải cái gì mềm mại lạnh buốt...
Tiêu Chiến mở mắt, nhìn rõ người nằm bên cạnh mình, tay hắn còn đặt ở trên đùi người kia...
"??!!"
Ký ức tối hôm qua hóa sói triệt để cuốn trào mãnh liệt tuôn vào trong đầu.
Tiêu Chiến cấp tốc sở lên đầu của mình, xác định không có đồ vật lông xù nào đấy, loại cấp tốc sờ lên sau hông, xác định cũng không có cái đuôi to nào hết mới thở phào nhẹ nhõm...
Vân vân...
Tiêu Chiến cúi đầu, quần lót của hắn không phải cái tối hôm qua trước khi ngủ đã mặc...
Lại nhìn về phía người bên cạnh, mọi chuyện giống như...
Hỏng bét!
Tiêu Chiến động tác nhỏ nhẹ sợ đánh thức Vương Nhất Bác.
"Có phiền hay không? Chơi đùa tôi cả một đêm, mới sáng ra cũng không thể yên tĩnh được à?" Vương Nhất Bác không có mở mắt, cau mày trở mình.
Chơi đùa tôi cả một đêm...
Tiêu Chiến trong nháy mắt mặt mày xanh lét.
Hắn tối hôm qua vẫn còn ấn tượng với trạng thái của mình một chút.
Cái kia khi hóa sói...
Nhìn cần cổ trắng nõn của Vương Nhất Bác cùng bờ vai thon gầy.
Vương Nhất Bác chịu được à...
Lập tức cả một trời áy náy cuốn tới.
Tiêu Chiến nhẹ chân nhẹ tay xuống giường, kêu người mang tới nguyên liệu nấu ăn, hắn bắt đầu bận rộn trong phòng bếp.
Hắn còn căn dặn người ta mua thuốc tiêu sưng, nghe nói đàn ông với đàn ông trong lúc đó... dễ bị phát sốt sinh bệnh, có điều Vương Nhất Bác là ma cà rồng, không biết có cần hay không nữa.
Tiêu Chiến quyết định bồi thường thật tốt cho Vương Nhất Bác.
Chính mình vậy mà lại làm ra loại chuyện kia... với Vương Nhất Bác...
Ai... càng nghĩ Tiêu Chiến càng cảm thấy có lỗi.
Vương Nhất Bác rửa mặt xong, đầu tóc rối bời, mang dép lê cùng áo thun liền đi tới phòng khách.
"Hi." Vương Nhất Bác chủ động chào hỏi Tiêu Chiến.
Cậu đã bỏ qua việc Tiêu Chiến quăng điện thoại của cậu, nguyên lai là vì hôm qua Tiêu Chiến muốn hóa sói, trách không được có chút nóng nảy. Hơn nữa, trước kia Tiêu Chiến sẽ không hóa sói, phân nửa là liên quan đến khế ước với cậu, vì vậy nên huyết thống Lang tộc trong cơ thể Tiêu Chiến mới bị động.
"Nhất Bác, tỉnh." Tiêu Chiến ngày thường đều rất ôn nhu, bây giờ lời nói đều hận không thể chảy ra nước.
"..." Vương Nhất Bác lại ngáp một cái, "Không có điểm tâm sao? Vậy tôi trở về ngủ tiếp đây."
"Có!" Tiêu Chiến gọi Vương Nhất Bác lại, "Tôi đã làm rồi, cậu ngồi xuống đi, tôi bưng qua đây, chờ tôi một chút."
"..." Vương Nhất Bác còn chưa tỉnh ngủ, ngây ngốc ngồi vào bàn ăn chờ Tiêu Chiến bưng thức ăn lên.
"Đều là món không cay, hai cái này tôi đã bỏ nhiều gấp đôi rau thơm, còn có mì sợi nữa, nếu cậu không muốn ăn những thứ này tôi sẽ đi làm lại món khác."
"Phiền phức, cứ ăn vậy đi." Vương Nhất Bác cũng không cảm thấy có điều gì khác lạ.
"Được" Tiêu Chiến cũng ngồi xuống, "Cái kia... tối hôm qua, xin lỗi, tôi cũng không biết vì sao mình lại hóa sói, tôi chưa từng như vậy cho nên đã làm phiền đến cậu."
"Không sao." Vương nhất Bác đến mắt cũng không buồn ngước lên.
"Tối hôm qua... tôi đối với cậu có làm làm chuyện gì quá phận... lúc đó tôi thật sự không có ý thức... sau này có chuyện gì cậu cứ nói, chỉ cần trong năng lực của tôi, tôi đều sẽ làm." Tiêu Chiến cực kỳ thành khẩn.
"Anh có nhớ tối hôm qua anh làm chuyện cầm thú sao?" Nhắc đến chuyện này dáng vẻ của Vương Nhất Bác liền thay đổi.
Cậu nghĩ đến tối hôm qua Tiêu Chiến đem nào là vịt chết, chim chết, chó chết vứt lên người mình lập tức tức giận đánh tới.
Nhìn phản ứng của Vương Nhất Bác như vậy, Tiêu Chiến càng xác định tối hôm qua mình quả thật quá đáng, "Xin lỗi... tôi không khống chế được mình..."
"Nhiều máu như vậy! Anh! Được rồi."
Nghĩ đến hành vi của Tiêu Chiến là đang hướng về mình lấy lòng, biểu đạt yêu thương, cậu cũng không thật sự tức giận, Vương Nhất Bác cúi đầu tiếp tục ăn cơm.
Máu?!
Tiêu Chiến mở to mắt, hắn vậy mà thô bạo đến mức làm Vương Nhất Bác bị thương?!
"Tôi... tôi... cậu bây giờ thấy thế nào rồi? Còn khỏe chứ?"
Vương Nhất Bác ngẩng đầu ngước nhìn Tiêu Chiến một cái.
"Tôi hiện tại rất muốn ngủ!"
"Được được được, nghỉ ngơi một chút, cậu đúng là nên nghỉ ngơi một chút." Tiêu Chiến múc cho Vương Nhất Bác một chén canh, "Tôi sẽ nói cho người quản lý công ty một tiếng, đem sự kiện kế tiếp của cậu đẩy xuống, nghỉ ngơi thật tốt."
"Còn già mồm như vậy?" Vương Nhất Bác nấc một cái, "Không cần đẩy xuống, tôi ngủ bù một chút là ổn."
Tiểu gia ta còn phải kiếm tiền, còn phải cua gái đẹp.
"Không được!" Tiêu Chiến trực tiếp cự tuyệt, "Ở nhà nghỉ ngơi đi, nếu không tôi sẽ không yên tâm..."
"Hả? Tôi nói n..." Vương Nhất Bác nặng nề đem đũa đặt xuống
"Tôi sẽ đền bù cho cậu tiền phí bồi thường, gấp đôi." Tiêu Chiến giơ lên hai ngón tay.
"... Anh thì ra còn rất biết chăm sóc người khác nha..." Vương Nhất Bác lại cầm lấy đũa tiếp tục ăn cơm.
"Ừm, ăn xong tiếp tục nghỉ ngơi, tôi một lát nữa phải đi làm, cần gì nhắn tin Wechat cho tôi, tôi sẽ giúp cậu mua về."
Vương Nhất Bác làm động tác OK, trong miệng vẫn nhồi đầy thức ăn, gật gật đầu.
Tiêu Chiến rời đi, Vương Nhất Bác nhàn nhã dựa trên ban công hưởng thụ kỳ nghỉ dài hạn của chính mình.
Huyết bộc này...
Cũng có chút thú vị.
Suzie
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất