Dung Thành
Đánh giá: 8.4/10 từ 47 lượt
Truyện Dung Thành của tác giả Vu Triết kể về hai nhân vật chính là Ninh Cốc và Liên Xuyên. Truyện trong như nước cất nên không rõ công thụ
Liên Xuyên mở khoang ngủ ra, nhìn thế giới bên ngoài.
Vẫn là buổi sáng như mọi ngày.
Nhưng đây thật sự là một ngày mới ư??? Bởi vì là mọi thứ thật sự không khác mấy.
Chỉ có cơn đau đầu biểu hiện rõ cho hắn biết rằng hôm nay thật sự là một ngày mới, không phải hôm qua hay những hôm khác…
Và, chủ thành hiện giờ đã không còn vật tư và không gian để dung nhập thêm người.
Vu Triết cũng có rất nhiều tác phẩm khác mà bạn có thể tìm đọc như Sói đi thành đôi, Vì đâu nặng tình như thế…
5 chương mới nhất truyện Dung Thành
- Chương 100: Thiếu
- Chương 99: Liên Xuyên nhìn cậu, rướn người về phía trước, hôn một cái lên môi cậu
- Chương 98: So sánh với tường thành cao vút vào không trung của chủ thành, bức tường nằm trước mắt có thể xem như một ngọn núi
- Chương 97: “Xuất phát! Đi đến nơi xa nhất!”
- Chương 96: Ninh Cốc duỗi ngón tay xoa vài cái trên thiết bị hạn chế, sau đó rướn lại gần, cúi đầu hôn lên gáy Liên Xuyên
Danh sách chương truyện Dung Thành
- Chương 1: Một ngày mới chào đón bạn
- Chương 2: Con linh cẩu máu lạnh vô tình giết người như ngoé
- Chương 3: “Cậu?,” Liên Xuyên nói, “chạy thôi.”
- Chương 4: Nhưng Địa Vương là một lão gian thương
- Chương 5: “trân trọng mạng sống, tận hưởng cuộc sống tốt đẹp…”
- Chương 6: Bọn họ là những kẻ lữ hành
- Chương 7: “Betelgeuse,” một giọng nói vang lên phía trước, “thức tỉnh.”
- Chương 8: Lông tơ trên người Ninh Cốc lập tức dựng đứng, linh cẩu?
- Chương 9: “Là Liên Xuyên, chúng ta chết chắc rồi.”
- Chương 10: “Không,” Ninh Cốc nói.
- Chương 11: Cho nên, cậu đã dùng ý niệm đánh bại Liên Xuyên
- Chương 12: Nó lấy đi chìa khóa bí mật
- Chương 13: Kể từ ngày đó, bọn họ đã mất đi sớm tối
- Chương 14: Vì sao?
- Chương 15: Đây là giá trị duy nhất để hắn còn có thể tồn tại
- Chương 16: “Động đậy một cái thôi là cậu sẽ chết.” Liên Xuyên nói
- Chương 17: “Đi.” Liên Xuyên nhìn cậu, nói ra mệnh lệnh ngắn gọn
- Chương 18: Không ném được người này
- Chương 19: “Tôi cứ không chết đấy.” Ninh Cốc nói
- Chương 20: Hắn ta tên là… Tiểu Loa
- Chương 21: Một con dơi siêu to khổng lồ, còn sống
- Chương 22: “Không biết,” Câu trả lời của Liên Xuyên rất có tính xây dựng, “Tự cậu ngộ ra đi.”
- Chương 23: Sống sót, mới là con dấu sắt nung thiêu cháy cả đời hắn
- Chương 24: “Liên Xuyên của tôi,” Ninh Cốc lặp lại, “Chủ thành chia cho anh một nửa.”
- Chương 25: Cảm giác quần Liên Xuyên sắp bị mình cọ cho tụt xuống rồi, vậy mà vẫn không thành công
- Chương 26: “Anh sẽ không hiểu được.” Ninh Cốc nói tiếp
- Chương 27: Linh cẩu cái gì? Não còn không đặc bằng não tên Cửu Dực kia
- Chương 28: Nhưng mà gió bắt đầu từ đâu? Em cũng không biết nữa. Khi nào hai bạn mới yêu nhau (j/k)
- Chương 29: “Cả đời này của tôi,” Liên Xuyên trầm giọng nói, “chính là một câu “vì sao”.”
- Chương 30: “Từ giờ còn ai cản tôi nữa, đều phải chết.”