Này Những Phong Hoa Tuyết Nguyệt
Thẩm Tấn hận Tần Ương thấu xương!
Tần Ương bé ngoan, Tần Ương gương sáng mẫu mực, Tần Ương ôn hoà đáng mến, bất luận là điểm nào cũng chính là một hình ảnh đối lập với bản thân mình.
Thế nhưng vì sao, tốt nghiệp ra trường mỗi người một nơi, trong lòng lại có cảm giác không nỡ?
Tần Ương ghét Thẩm Tấn nhất quả đất!
Thằng quỷ ranh Thẩm Tấn, chuyên gia đội sổ Thẩm Tấn, ngông nghênh láo lếu Thẩm Tấn, mọi thứ xuất phát từ kẻ đó đều chính là oan gia của mình.
Thế nhưng vì sao, lại không đành nhìn thấy dáng vẻ chán chường uể oải của cậu ta?
Sớm hôm chung lối đến trường, cùng ngắm mặt trời lặn trong ánh hoàng hôn, cùng trải qua một ngày lễ tình nhân cô đơn không có bạn gái bên cạnh.
Thanh mai trúc mã suốt thuở thiếu thời, từ oan gia ngõ hẹp dần dần trở nên khăng khít không rời.
Nơi vườn trường xanh ươm hơi cỏ, điều gì đã nhẹ nhàng nảy sinh? Chuyến xe bus tinh mơ đầu ngày, nụ hôn lơ đãng ai trao ai?
Thẩm Tấn nói: “Tần Ương, tôi thích cậu.”
Tần Ương đáp: “Gió lớn quá, tôi nghe không rõ…”